Tống Lăng thở dài một tiếng, nhìn bầu trời, có chút bất đắc dĩ.
"Ban đầu, tôi cho rằng ba năm và hòa bình có thể làm quái vật và nhân loại dung hợp lại cùng một chỗ, cũng đủ chứng minh hòa bình tồn tại có thể thực hiện, nhưng bọn nó đã làm ta thất vọng."
"Trong ba năm này chúng chỉ thích ứng với thế giới hiện thật mà thôi, thời gian vừa tới, chúng nó sẽ lợi dụng những gì học được trong ba năm này dung nhập vào thế giới hiện thực, mà Hiệp Hội Thợ Săn sẽ rất khó tìm bắt bọn họ từ trong biển người mênh mông, mà ta thì bị khế ước khống chế chỉ có thể bảo vệ chúng trong ba năm này."
Ôn Văn nhướng mày nói: "Vì thế bây giờ ông hối hận, muốn thông qua tôi để ngăn cản tai nạn xảy ra?"
"Không... anh chỉ là chút biện pháp dự phòng mà thôi."
Tống Lăng đột nhiên mỉm cười âm trầm, cười đến mức làm Ôn Văn cảm thấy lưng mình lạnh ngắt.
"Nếu những thứ kia không biết tốt xấu, hơn nữa tôi cũng phát hiện con đường hài hòa chung sống này không thể thông suốt, vì thế tôi sẽ thay đổi một con đường khác."
"Dung hợp lại một chỗ cũng có chỗ tốt, tuy tôi không còn hoàn toàn là nhân loại nhưng cũng vì thế mà tôi đã có được toàn bộ ký ức kiếp trước, trùng hợp kiếp trước của tôi là một quái vật rất bác học!"
Ôn Văn nhướng mày, trạng thái của Tống Lăng hiện giờ có chút cấp tiến, rất giống nhân vật phản diện trong các kế hoạch tà ác thường thấy trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình.
"Tôi dùng khoảng thời gian hai năm rưỡi, giẫm lên mỗi tấc đất ở thị trấn Cổ Tích, để lại vô số đường lui nhỏ tới không thể nhìn thấy, thức ăn của tất cả quái vật đều từ con đường của tôi tìm tới, mà tất cả bố cục chậm nhất sẽ bùng nổ vào tối hôm nay."
"Bố cục gì?" Ôn Văn híp mắt hỏi.
Khóe miệng Tống Lăng nhếch lên, nhe răng cười nói: "Chỉ cần biến đổi bắt đầu thì một phần đặc điểm và sức mạnh của tất cả quái vật trong thị trấn Cổ Tích này sẽ chuyển dời lên trên người bình thường ở lại nơi này một đoạn thời gian!"
"Sức mạnh của quái vật sẽ giảm bớt trên phạm vi lớn, mà nhân loại thì sẽ nhận được một phần sức mạnh vượt hơn hẳn người bình thường, đến khi đó tất cả người dân trong thị trấn Cổ Tích, không quản là quái vật hay nhân loại đều sẽ biến thành kẻ nửa người nửa quái vật như tôi."
"Nếu tôi không có cách nào tạo ra thế giới mà nhân loại và quái vật cùng chung sống, như vậy tôi sẽ sáng tạo ra một số lượng lớn người giống như tôi!"
Ôn Văn trừng to mắt, người này đã không thể hình dung bằng hai từ biến thái nữa rồi, là điên cuồng.
Để có chỗ dung thân, hắn thế mà lại muốn tạo ra một nhóm ngoại tộc giống như mình, điều này làm Ôn Văn nhớ tới biến hóa trên người Đào Văn, cùng với đủ loại khác thường mà mình nhìn thấy sau khi tiến vào thị trấn Cổ Tích, chỉ sợ đó chính là sắp đặt cho ngày hôm nay.
"Ông định làm thế nào, ông sao có thể sắp xếp những thứ này trong tình huống đã cùng ký khế ước với quái vật chứ, ông không sợ Hiệp Hội Thợ Săn sẽ xem ông là kẻ địch sao?"
Tống Lăng lắc đầu nói: "Bản thân tôi có thể hoàn thành dung hợp, như vậy sáng tạo ra một vài người giống như tôi cũng không khó khăn, dù sao thì tôi cũng dựa vào kiến thức chứ không phải là vận may."
"Thứ hai, tôi không vi phạm khế ước với đám quái vật kia, tôi thật sự đang trợ giúp bọn chúng dung nhập với thế giới loài người, chỉ là nó nhiều hơn những gì mà chúng tưởng thôi."
"Về phần thứ ba... Hiệp Hội Thợ Săn biết ơn tôi còn không kịp, dù sao tôi cũng sáng tạo ra một nhóm người siêu năng mới cho bọn họ, nói không chừng sau này hiệp hội còn ủng hộ nghiên cứu của tôi."
Đến lúc này, Ôn Văn rốt cuộc cũng hiểu Tống Lăng đang làm gì, giống như lời hắn nói, chuyện thế này nếu không nói rõ ràng tỉ mỉ thì có thể không làm rõ ràng.
Có điều Ôn Văn vẫn còn chút nghi hoặc, nếu Tống Lăng đã suy tính chu đáo như vậy thì sao lại phải giảng giải cặn kẽ với Ôn Văn như vậy?
"Kế hoạch của tôi rất khó bị quấy rầy nhưng bị khế ước giới hạn, sau khi bố trí bùng nổ thì tôi không đủ khả năng duy trì trật tự, lúc này cần hai siêu thợ săn bọn anh giúp đỡ."
Tống Lăng tươi cười nói: "Phần lớn quái vật sau khi bị suy yếu sẽ không chịu nổi một kích, nhưng có hai con quái vật cho dù đã suy yếu thì tôi cũng không phải đối thủ của chúng, vì thế tôi cần siêu thợ săn bọn anh giúp tôi đối phó bọn chúng."
"Chỉ cần ba năm kỳ hạn vừa tới, tin tức nơi này sẽ tự động báo tới tổng hội, nếu thuận lợi thì hai con quái vật kia không cần chúng ta ra tay cũng sẽ có người của hiệp hội tới giải quyết."
"Nhưng nếu không thuận lợi thì có khả năng ba chúng ta cần phải giết chết hai con quái vật này, khống chế cục diện ở nơi này."
Ôn Văn bắt đầu do dự, Tống Lăng rốt cuộc đã nói rõ mọi chuyện với anh, nhưng anh không biết mình có nên nghe theo lời đối phương mà ra tay giúp đỡ hay không.
Tống Lăng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, uy hiếp mà hắn mang tới có lẽ còn lớn hơn so với đám quái vật!
"Quả nhiên, mày không có ý tốt với bọn tao."
Âm thanh lạnh lùng truyền tới, công chúa ngồi trên thú một sừng từ ngoài cửa đi vào, để hai người Ôn Văn và Tống Lăng cùng sửng sốt.
Ôn Văn vẫn chăm chú quan sát tình huống ở xung quanh mình nhưng anh không hề cảm nhận được có kẻ nào trốn ở bên ngoài.
Mà Tống Lăng thì lại càng kinh ngạc hơn, trong ký ức của hắn, người được gọi là công chúa này thật ra chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc độc ác được nuông chiều sinh hư, đáng lý ra không nên im hơi lặng tiếng xuất hiện ở nơi này, cũng không nên có thực lực này.
"Hừ, mày cho rằng mày tính kế bọn tao mà bọn tao không hề đề phòng mày chút nào hay sao?"
Công chúa sờ bông tai của mình, nói: "Đây là báu vật 'Phụ Vương' ban tặng cho tao, bông tai ẩn nấp, đeo nó thì có thể hoàn hảo che giấu hơi thở của mình."
Ôn Văn và Tống Lăng liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương.
Người phụ nữ ngốc này còn đang khoe khoang bông tai của mình, như vậy hiển nhiên là cô ta chỉ thấy hai người đang mưu đồ bí mật nhưng không biết bọn họ đang mưu tính cái gì.
Nếu cô ta biết, cho dù cô ta ngu xuẩn đến cỡ nào thì phản ứng đầu tiên chính là trốn khỏi thị trấn này, hoặc báo lại cho người thống trị thị trấn Cổ Tích này.
"Cô ta là công chúa Máu Đen, bản thể là một nữ quái chảy máu đen, máu này có đặc tính khô héo, hơn nữa có thể biến thành vũ khí để tấn công, thực lực là.... cấp Tai Nạn trung tự!"
"Con thú một sừng kia là quái vật cấp Tai Nạn hạ tự, là sinh vật ánh sáng thuần túy, anh là siêu thợ săn thì hẳn phải có thực lực cảnh giới Đồng Hóa đi, con thú một sừng kia giao cho anh!"
"Đừng vì nó là sinh vật ánh sáng mà nương tay, thuộc tính chỉ là thuộc tính, sinh vật ở thế giới trong không có người nào là hiền lành lương thiện đâu!"
Trước đó hai người liếc nhìn nhau đã trao đổi tin tức là, giết người diệt khẩu, lưu người phụ nữ này lại!
Đơn giản bàn giao xong, Tống Lăng quay sang công chúa vung tay một cái, vài sợi dây leo thô to mang theo gai nhọn từ trong bùn đất trồi lên, đám dây leo này giống như sinh vật có máu thịt, bổ nhào về phía công chúa Máu Đen.
Ôn Văn đánh giá thực vật mà Tống Lăng gọi ra: "Đám dây leo này là dây leo khát máu, hẳn là thực vật trong thế giới trong, vậy năng lực của hắn là điều khiển thực vật?"
"Nếu năng lực của hắn là điều khiển thực vật, như vậy dựa theo lý luận của hắn, nguồn gốc sức mạnh của hắn chính là một quái vật thuộc tính thực vật đã chết ở thế giới hiện thực..."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo